"Chiếc áo cũ của bà"
Ngày nọ, khi trời vừa chớm vào thu, bé Lan về thăm bà. Mái tóc bà bạc trắng, đôi bàn tay đã bắt đầu run rẩy, nhưng trong mắt bà vẫn ánh lên sự ấm áp của tình thương yêu. Lan rất yêu bà, yêu những câu chuyện cổ tích bà kể, yêu cả những món ăn bà làm. Nhưng điều khiến Lan đặc biệt nhớ là chiếc áo cũ của bà.
Chiếc áo đã ngả màu theo thời gian, những sợi chỉ sờn, nhưng đối với Lan, đó là chiếc áo quý giá nhất trên đời. Mỗi lần bà mặc chiếc áo ấy, Lan luôn cảm thấy một sự an toàn lạ thường. Áo bà luôn mang một mùi thơm nhẹ nhàng của hoa nhài và khói bếp. Cứ mỗi lần bà ôm Lan vào lòng, chiếc áo như muốn truyền tải tất cả yêu thương, bảo vệ.
Hôm ấy, khi ngồi cạnh bà, Lan nhìn chiếc áo một cách chăm chú. Lan hỏi: “Bà ơi, chiếc áo này đã cũ rồi, sao bà không bỏ đi?”. Bà mỉm cười, vuốt tóc Lan, rồi nói: “Chiếc áo này cũ thật, nhưng nó là phần kí ức của bà. Mỗi lần mặc nó, bà nhớ lại những ngày tháng vất vả khi bà nuôi dưỡng mẹ con con. Những ngày ấy, bà chỉ có chiếc áo này để làm bạn, làm niềm an ủi.”
Lan lặng im, tim thắt lại vì những lời bà nói. “Bà ơi, chiếc áo này, Lan muốn giữ lại để làm kỷ niệm với bà, như một phần tình yêu của bà dành cho con vậy.” Bà cười hiền hậu, đôi mắt đượm buồn và mừng vui. “Nếu con muốn giữ, bà cũng sẽ vui lắm. Bởi khi con giữ chiếc áo này, là con giữ cả tình yêu của bà trong tim.”
Từ hôm ấy, Lan luôn giữ chiếc áo của bà như một báu vật. Mỗi lần nhìn chiếc áo, cô lại nhớ về tình yêu thương vô điều kiện của gia đình, và hiểu rằng, đôi khi, những điều giản dị và cũ kỹ lại chính là những món quà quý giá nhất mà thời gian ban tặng.