Chiếc Ô Cũ
Mỗi kỳ nghỉ hè, Minh lại háo hức được về quê ngoại ở miền Trung. Ở đó, cậu được gặp lại Hân – cô em họ nhỏ hơn hai tuổi nhưng rất thân thiết. Hai anh em như hình với bóng: cùng đi câu cá, hái ổi, và chơi trò trốn tìm dưới những tán tre xanh rì.
Một lần, trời đổ mưa to bất chợt khi hai đứa đang đi bộ ra chợ mua bánh. Minh vội kéo Hân vào trú dưới mái hiên của một ngôi nhà nhỏ ven đường. Trong tay chỉ có chiếc ô cũ mà bà ngoại để lại, bị rách một bên.
Hân lạnh run vì ướt, Minh chẳng nói gì, chỉ che phần ô còn nguyên cho em. Mình thì ướt hết người, nhưng cậu vẫn mỉm cười, “Không sao, anh là anh mà.”
Nhiều năm sau, khi cả hai đã lớn và ít gặp nhau hơn, Hân vẫn luôn kể lại câu chuyện đó với niềm xúc động. Với Hân, đó không chỉ là một chiếc ô cũ – mà là một kỷ niệm về tình thân ấm áp, giản dị mà không gì thay thế được.