Anh em
Hương và Long là hai anh em ruột, nhưng tính cách của họ hoàn toàn khác biệt. Long, anh trai, luôn là người nghiêm túc và trầm tính, trong khi Hương lại vui vẻ, năng động và có phần bốc đồng. Tuy vậy, giữa họ luôn có một sợi dây gắn kết vô hình mà không gì có thể phá vỡ được – tình anh em.
Một buổi chiều hè, khi Hương đang chơi đùa ngoài sân, vô tình làm vỡ chiếc lọ hoa yêu thích của mẹ. Cô hoảng hốt, không biết phải làm sao, vội vàng chạy vào nhà tìm anh trai. Long đang ngồi học bài, thấy em chạy vào, mặt mày lo lắng, liền hỏi ngay:
"Em làm gì thế? Sao mặt mày tái mét vậy?"
Hương nghẹn ngào: "Em… em làm vỡ lọ hoa rồi, mẹ sẽ la em mất!"
Long im lặng một lúc, rồi đứng dậy, kéo tay em ra sân. Anh không trách móc, không la rầy, mà chỉ bảo: "Cứ bình tĩnh, anh sẽ giúp em sửa lại."
Long lấy một chiếc búa nhỏ và một ít keo dán, cùng Hương bắt tay vào việc sửa chiếc lọ. Sau một lúc, lọ hoa đã được ghép lại, tuy không hoàn hảo như ban đầu nhưng ít nhất không còn bị vỡ thành từng mảnh.
Mẹ về nhà, nhìn chiếc lọ đã được sửa lại, bà không nói gì, chỉ mỉm cười. Hương nhìn anh trai, lòng đầy biết ơn. Long, dù chẳng nói lời an ủi nào, nhưng hành động của anh đã cho Hương thấy rằng, trong gia đình, không cần phải nói ra lời yêu thương, chỉ cần những hành động quan tâm chân thành.
Từ hôm đó, Hương luôn nhớ rằng, dù thế giới ngoài kia có đôi lúc khó khăn và bất công, thì anh trai luôn là người ở bên em, bảo vệ và giúp đỡ em vượt qua mọi thử thách.