Chiếc Ba Lô Màu Cam
Nam là cậu bé học lớp 4, nhỏ người nhưng rất cứng đầu. Ngày đầu năm học mới, mẹ dắt Nam đi mua cặp. Cả nhà mong cậu chọn cái ba lô màu xanh dương “đẹp trai” giống mấy anh lớn. Nhưng không, Nam chỉ đứng nhìn chằm chằm chiếc ba lô màu cam nổi bần bật.
– Mẹ ơi, con thích cái này!
– Màu cam? Con chắc chưa? – mẹ hơi nhíu mày.
– Chắc chắn! Nó sáng như mặt trời! Con thích nó giống... mẹ cười á!
Mẹ bật cười, cuối cùng cũng gật đầu mua cho Nam chiếc ba lô cam chói lóa ấy. Từ hôm đó, Nam đi học như mang theo cả "ánh nắng riêng" của mình.
Nhưng rồi vài ngày sau, có mấy bạn trong lớp chọc:
– Nhìn kìa! Ba lô cam như con gái!
– Ê Nam, sao không đeo túi siêu nhân như tụi này nè?
Nam lặng người. Về nhà, cậu buồn rười rượi, vứt chiếc ba lô lên giường.
Mẹ thấy vậy, ngồi xuống cạnh Nam:
– Có chuyện gì sao con trai?
Nam mếu máo:
– Tụi nó nói ba lô con giống con gái...
Mẹ im lặng một lát rồi kéo trong tủ ra... chiếc túi đi chợ màu cam đã cũ của mẹ.
– Con nhớ cái túi này không? – mẹ hỏi.
– Dạ, mẹ hay đeo đi chợ…
– Ừ, là vì đó là món quà con tự tay mua mẹ từ năm lớp 1. Mẹ đeo hoài, dù ai có nói gì. Vì mẹ thấy nó đẹp – vì là của con.
Nam nhìn mẹ một lúc, rồi bước tới ôm mẹ thật chặt.
Sáng hôm sau, Nam vẫn đeo chiếc ba lô cam, đi học với dáng đi… kiêu hãnh hơn một chút. Và không ai chọc gì nữa – vì Nam đã học được cách yêu những điều mình chọn.