Một giọt nước nhỏ đọng trên chiếc lá sen. Giọt nước đong đưa, đong đưa. Giọt nước bé nhỏ này tới đây bằng cách nào nhỉ?
Chị Gió bay ngang nói:
– Cô Sen Hồng ơi, giọt nước ấy là của tôi đấy ! Chính tôi đã thổi giọt nước ấy đến đây.
Cô Mây Hồng sà xuống:
– Không phải đâu, chính tôi mang giọt nước ấy đến đây. Giọt nước ấy là của tôi chứ !
Còn cô Mưa thì bực tức:
– Các bạn nói sai hết rồi, chính tôi sinh ra giọt nước ấy. Các bạn xem, giọt nước ấy có giống tôi không?
Mọi người cứ cãi nhau mãi, ai cũng nhận giọt nước ấy là của mình.
Bác Mặt Trời chứng kiến câu chuyện từ nãy đến giờ liền cười to và nói:
– Giọt nước ấy là của tất cả chúng ta đấy! Khi bác chiếu những ta nắng ấm áp xuống thì giọt nước tan biến đi tạo thành mây, chị Gió đưa cô Mây đi khắp nơi, và cuối cùng giọt nước quay trở về nằm trên chiếc lá sen này.
Bài học rút ra: Sống trong cộng đồng xã hội, ta không thể tách rời mà không hòa nhập, không có trách nhiệm với cộng đồng. Mỗi cá nhân đều tiềm tàng những sức mạnh riêng. Hãy mang sức mạnh đó cống hiến cho tập thể, chúng ta sẽ tìm thấy ý nghĩa sự tồn tại của mình.